Tôi… Cách đây hơn 30 năm là một cậu trai sinh ra và lớn lên ở đất Hà Nội…
Mảnh đất này dường như có điều gì đó rất đặc biệt với tôi và với nhiều người khác. Đặc biệt ở chỗ cuộc sống mọi người không hối hả, không bon chen và họ sống với nhau bằng tình cảm chân thành.
Cha mẹ luôn tạo cho tôi cái “nét” của người Hà Nội, sự bình dị trong cách sống, khắt khe trong “lời ăn tiếng nói”, rồi cử chỉ, cách sinh hoạt..vv… Tất cả chỉ có vậy, nhưng thực hiện được thì mất nhiều năm. Tôi cùng những người sinh ra ở nơi đây đều hiểu sự tinh tế đó là “hồn Hà Nội”…
Cuộc sống lúc khởi nghiệp của tôi bắt đầu từ muôn vàn khó khăn, bước chân vào công việc cũng là lúc tôi đang ngồi trên ghế của giảng đường đại học (với tôi cái sự học cũng vô cùng vất vả vì mọi thứ đều đến muộn). Tôi tạm dừng việc học ở Đại học Bách Khoa để bước chân vào ngành điện. Những ngày tháng trong ngành đã “nhào nặn” tôi thành 1 con người mới, mạnh mẽ hơn, can đảm hơn và dạn dày sương gió. Tôi làm việc trong đội cơ khí điện. Ít người hình dung ra có lúc tôi đã khoác lên người màu áo “da cam”.
Nắng, gió, đã rèn nên con người tôi như một người lính trận. Chúng tôi đi khắp nơi, vùng sâu, vùng xa, đói rét, tôi đã trải đủ… Cây đàn guitar là “tài sản” duy nhất tôi luôn mang theo khi di chuyển đến những vùng miền trên khắp miền Bắc này.
Nhưng rồi tôi vẫn thấy thiếu thứ gì đó trong cuộc sống và công việc của mình… tôi thèm sự ổn định hơn bao giờ hết. Một quyết định có phần “liều lĩnh” với cậu trai 27 tuổi lúc đó…Lấy vợ.
Vì mong muốn ổn định, chấm dứt cuộc sống nay đây mai đó nên tôi lập gia đình dừng hẳn công việc ở điện lực và tự tìm cho mình công việc ở Hà Nội. Những ngày rời xa “nhà nước” tôi thấy mình thấy vất vả và ngập tràn khó khăn. Tôi làm việc gần 2 năm cho một công ty nội thất cao cấp ở thành phố này. Tôi luôn thầm cảm ơn lãnh đạo công ty vì họ cho tôi thêm nhiều kiến thức về công việc, về khả năng giao tiếp tạo cho tôi diện mạo mới và hơn thế nữa…
Con trai tôi được hơn 2 tuổi và rồi cuộc sống gia đình tôi bên bờ vực, tôi đã làm mọi thứ để giữ nhưng không thể… tôi buông. Hạnh phúc tan vỡ, niềm tin sụp đổ, tôi không còn tâm trí làm việc nữa, tôi nghỉ việc và giành quyền nuôi con. Những tháng ngày này có mơ, tôi cũng không thể tin mình lại đau khổ đến vậy, có người nói “cuộc sống như biểu đồ hình Sin” và lúc này tôi biết mình đang ở “cực tiểu”…
Sau những ngày vùi mình vào rượu, thuốc lá và suy nghĩ, tôi quyết đứng dậy làm lại. Tốt nghiệp xong đại học tuy có hơi muộn, dừng lại mọi suy nghĩ tiêu cực và tìm cho mình công việc liên quan đến âm nhạc…
Tôi làm việc cho một cửa hàng nhạc cụ tại phố Hào Nam, công việc tôi đảm trách rất tốt. Điều quan trọng là mỗi ngày tôi được tiếp xúc, được nâng niu những cây đàn, với tôi chúng như “báu vật”. Tôi quan tâm đến Piano từ đó, tôi luôn hâm mộ các nghệ nhân sửa đàn và ao ước một ngày nào đó sẽ được làm nghề. Tôi tìm kiếm, liên hệ nhưng không ai nhận dạy nhưng có điều tôi luôn tin lúc nào đó “duyên” sẽ tới.
Tình cờ tôi chuyển sang nơi làm việc mới và gặp cậu em đồng nghiệp cũng đã từng là kỹ thuật viên sửa chữa Piano cơ và tôi đã trở thành học trò của cậu ấy, cậu ấy có chỉ bảo cho tôi một số điều cơ bản.
Tôi bắt đầu làm nghề và cơ duyên lớn nhất đó là một lần tình cờ ngồi uống với mấy người bạn, tôi gặp người thầy lớn người Hàn Quốc. Ông quý mến và trao cho tôi hết những kỹ thuật mà ông có bằng tình cảm của người anh với cậu em… Cùng với khả năng mà ông thầy nói là tôi được “trời cho” đôi tai biết nghe, và sự nỗ lực không ngừng của bản thân, tôi đã rèn luyện mình để trở thành như ngày hôm nay.
Tôi vào nghề như thế đấy!!! Tôi không bao giờ quên ơn của những người thân, quý cơ quan cùng khách hàng đã dìu dắt, đã tạo cơ hội cho tôi trở thành con người may mắn và hạnh phúc như hôm nay và tôi sẽ vì niềm đam mê để làm việc có Tâm có Đức nhất…